Cướp thuyền bơm hơi 2
Trong khi bị trì hoãn, Trịnh Vỹ Lệ đã vượt qua mưa bão để bơi sang.
Con người trước thảm họa lớn rất dễ bị đánh gục, khoảng cách chưa đến 50 mét nhung cũng đã suýt mất đi nửa cái mạng.
Khương Ninh kéo Lục Vũ từ cửa lên, sau đó là mấy chiếc ba lô và túi du lịch, tiếp đó là thuyền bơm hơi, cuối cùng mới là Trịnh Vỹ Lệ đang ngâm mình trong nước.
Người dân sống ở tầng hai cũng đang vội vàng chuyển nhà, ngày tháng bị cắt điện nước rất khó để sống, cho dù có gạo, bột mì, dầu ăn cũng không thể nấu cơm, có người dùng rượu trắng để nhóm lửa, có người chẻ đồ đạc trong nhà để làm củi đốt, cũng có người đói đến phát điên ăn gạo sống đến tiêu chảy.
Thấy có người ném mấy chiếc túi cứng cáp từ cửa sổ vào, không ít người mắt sáng lên, đặc biệt là khi nhìn thấy thuyền bơm hơi, có một bà cô vội vàng đi đến, cười hỏi: “Các cậu chuyển nhà sao lại chuyển nhiều đồ như vậy, có những gì vậy?”
Trên mặt nở nụ cười, trong mắt lại đều là toan tính.
Thấy bà ta muốn ra tay, Lục Vũ đang thở hổn hển vội vàng để đồ đến bên chân không cho chạm vào.
Đồ đạc không lấy được, bà cô lại đi cướp thuyền bơm hơi: “Cậu nhóc, chúng tôi bị kẹt ở đây mấy ngày không có đồ ăn, cho chúng tôi mượn thuyền bơm hơi ra ngoài tìm đồ đi, mình đói thì cũng không thể để bọn trẻ con đói được.”
Thuyền bơm hơi chính là công cụ cứu sống, sao Lục Vũ có thể đồng ý, nhưng bà cô giơ tay ra muốn cướp.
Bị bà cô đẩy một cái, Lục Vũ yếu ớt suýt chút nữa ngã xuống, trong lúc tuyệt vọng anh ấy rút van khí, thuyền bơm hơi xì hơi đi.
“Thằng nhóc này sao vậy, mọi người đều gặp nạn giúp một chút thì sao…”
Trịnh Vỹ Lệ được Khương Ninh kéo lên, thấy bạn trai bị bắt nạt liền tức giận, đi lên phía trước đẩy bà cô đi ra: “Làm gì vậy!”
Cô ấy sức lớn, bà cô lùi lại đằng sau năm sáu bước, đạp người vào tường, suýt chút nữa lăn xuống cầu thang.
Hai người con trai nhà bà cô lập tức xông lên: “Không cho mượn thì không mượn, cô dựa vào đâu mà đánh người?’
Đi lên liền giơ nắm đấm muốn đánh Trịnh Vỹ Lệ, muốn giáng đòn phủ đầu dạy cô ấy một bài học.
Thấy là đàn ông, Trịnh Vỹ Lệ sẽ không nhẹ tay, trái một đấm, phải một đá, hai người ngã từ trên cầu thang xuống tầng một rồi rơi tủm xuống nước.
Bà cô ngồi ở dưới đất đang muốn gào khóc, nhìn thấy hai con trai đều rơi xuống nước, nào còn quan tâm đến việc la lối khóc lóc, vội vàng bò xuống kéo.
Những người khác vây xem ở xung quanh bắt đầu chỉ trích: “Người ta chỉ hỏi, sao các người lại ra tay đánh người vậy?”
Ai cũng thèm thuồng, cho mượn thuyền bơm hơi rồi, còn có thể đòi lại không?
Khương Ninh đã sớm đoán được chuyện này, nếu không thì cô cũng không mang dao xuống.
Trịnh Vỹ Lệ cầm dao phay chỉ vào bọn họ, hét lên: “Ai muốn chạm vào đồ của tôi thì thử xem!”
Cắt tóc ngắn, giọng nói khàn khàn, nhìn thoáng qua còn nghĩ là đàn ông, lại còn một chiêu hạ gục hai người đàn ông, bọn họ không cam lòng, có dã tâm nhưng không có gan ăn cướp, mồm kêu ca nhưng không ai dám đi lên.
Cũng không cần cãi vã, Khương Ninh xách túi đưa hai người lên trên tầng.
Lục Vũ buồn bã không vui, Trịnh Vỹ Lệ tâm trạng cũng không tốt.
Một cơn bão lớn không những khiến cả thế giới xoay chuyển, quan niệm sống của con người cũng vặn vẹo, tất cả đều mặt xanh nanh vàng.
Nhìn thấy cửa thép không gỉ của tầng mười tám, Trịnh Vỹ Lệ giật mình nói: “A Ninh, vẫn là em giỏi.”
“Hàng xóm làm, em chỉ là hưởng chút lộc thôi.”
Lục Vũ nâng quầng thâm mắt nói: “Biết sớm thì bọn tôi đã chuyển rồi, mấy ngày nay ngay cả ngủ cũng không ngon.”
Tiếng chà xát, dùng nhà vệ sinh, còn có nửa đêm đột nhập.
Khương Ninh quan tâm nói: “Hai người vẫn chưa hết đồ ăn đúng không?”
“Bọn chị như gặp được may mắn vậy, trước cơn bão không biết ai đặt hàng điền sai địa chỉ, siêu thị đưa đến mấy túi đồ lớn.”
Hai bao 10 cân gạo, mấy bó mì và bún, dưa chua, đậu phụ, bếp gas cầm tay, khối cồn đặc, một chiếc thuyền bơm hơi, bộ sạc năng lượng mặt trời.
Đơn đặt ẩn danh, không đợi hai người làm rõ thì cơn bão đã ập đến.
Bình thường hoặc là đi đến nhà ăn ở trường, hoặc là gọi đồ ăn ở ngoài, thỉnh thoảng sẽ nấu mì ăn liền.
Nếu không phải đưa nhầm hàng, cô ấy và Lục Vũ có thể sẽ chết đói.